Lâm Cường nhiều chút dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, min không nếu biểu Lâm Dịch rời khỏi Vũ Môn, chỉ là tạm thời chẳng tham dự tu hành trong suốt Vũ Môn, hắn vẫn là môn hè của Vũ Môn như cũ.
click xem >> xem phim muoi man tham thu sctv9 tron bo
Khương Phàm sửng sất một chút, lắc đầu nói:
- Vậy có gì khác nhau? Không được! Ta không đồng ý!
Lâm Cương cùng bất đắc dĩ nói:
- Ngươi tính min có phải là loại người bởi thương yêu thương con cái nhưng đánh hại tới tương đèo ngữ chúng không? Hơn nữa nếu như mỗ thiệt sự là người như thể biết bao còn biểu y tới khảo hạch sách Vũ Môn?
Khương Phàm cũng suy ngẫm đơn chút, nhưng mà hẵng nói:
- Ta mặc kệ, tuy rằng chả rành bởi vì biết bao mi biểu nó tới khảo hạch sách Vũ Môn, sau đó lại đột nhiên không cho nó tu hành ta tại Vũ Môn, nhưng không nói cho mỗ lý do thuyết phục, thây kệ kệ thây ngươi nói cái chi đều chớ được!
Lâm Cường than nặng một tiếng, sau đấy chậm rãi nói:
- Được như vậy min xin hỏi, cạc mi giàu dạng dạy ngữ chi tặng Dịch nhi?
Khương Phàm quay đầu để ý Lâm Cường, có tí giận hờn nói:
- Lâm nó sư, mày phí nghi ngờ thiệt lực Vũ Môn chúng ta? Không sai, thiệt lực Vũ Môn trong suốt trấn chúng min đúng là không được tốt lắm, gắng nhưng ở Vũ Môn chúng ta giàu cơ hội đem Lâm Dịch tới Hi Á thành, thậm chí vách phố to hơn đặt học tập!
phim muoi man tham thu sctv9 tron bo
Lâm Cường gật đầu, chân thành nói:
- Mặc thây kệ ráng nào, ta rất cảm kích sự quan lại lòng ngữ ông đến Dịch nhi, thế nhưng... theo min tới đây, ta biếu ông tính toán một thứ, sau khi tính tình qua ông sẽ tráo ý...
Nói xong Lâm Cường đứng lên, phai tới hậu hĩ viện Vũ Môn.
Khương Phàm có chút nghĩa là dỗi hừ đơn tiếng, đối xử phương nói cầm khiến nó nhiều tí khó chịu, nhưng mà lỡ nghĩ đối phương là ba ngữ thiên giỏi mới gia nhập, trong dạ cầm ngăn lửa giận, thấy đối phương vào ngoài, trong dạ chớ khỏi nghĩ:
- Xem ngươi biếu mỗ tính toán cái gì! Vô luận cái chi cũng chẳng khiến ta cùng ý!
Nghĩ cầm luôn bay theo...
xem phim muối mặn thâm thù sctv9
Nửa tiếng đồng hòng sau, Lâm Cường và Khương Phàm một dò nữa phăng ra, mà lại buổi nào là trên mặt Khương Phàm hẵng chớ đang biểu tình yêu phẫn nộ, nhưng mà thế vào đấy là cỗ dạng cười khổ thân bất đắc dĩ.
- Như rứa chuyện Dịch Nhi, cám ơn ông rồi...
Khương Phàm cười khổ lắc đầu:
- Nếu sớm biết nguyên nhân dịp này... Được rồi, Lâm Dịch tạm thời không cần tu hành ta ở Vũ Môn, chờ dịp tới mỗ sẽ thông hiểu báo cho ông.
Lâm Cường nở nụ cười:
- Vậy cảm ơn, mỗ phăng trước.
............
phim tay trong tay
Thời buồng đơn ngày đêm sang đi, Lâm Dịch vẫn ở trong sơn cú bé tê tu hành.
Vốn ngỡ rằng tiến ra Vũ Môn nhiều thể tu hành đồng đám bạn trạc tuổi, nhưng chớ nghi ngờ cha hẵng áp dụng thủ pháp tu hành ta cũ, điều động nà khiến Lâm Dịch nhiều tẹo nghi ngờ hoặc, nhưng nhưng mà y cũng không phản bội đối, đối cùng nghỉ nhưng nói, hưởng cảm thụ giác băng trải qua đại hạn vận mới là chừng y truy cầu.
Từ xuân tới thu, lại tới ngày hạ lạnh bức sắp trôi qua, sáng sớm hôm đó Lâm Cường đồng Lâm Dịch đều đến chỗ tu hành này.
- Hôm nay việc tu luyện đợi lúc nữa mới tiến hành.
Lâm Dịch còn muốn buộc đầu bằng món khai bởi năm cây số, Lâm cường đã bật miệng.
Nghe Lâm Cường mở miệng, Lâm Dịch chả khỏi dừng cồn tác, nghi ngờ năng để ý về bên Lâm Cường.
- Dịch Nhi, con tu hành ta thời buồng không ngắn rồi. Tính trải qua hẵng hơn ba năm gần tới bốn năm a? Như vậy nhiều thể nói cho ba biết, con cảm nhấn thể kể này cố gắng nào?
Lâm Dịch sửng sốt... những ngữ nè nghỉ chửa chừng nghĩ tới, cái chi là cảm ngộ dạng thuật? Thể kể còn cần cảm dại sao?
- Lẽ nà chẳng giá như là mỗi một lần đều dải trải qua sứ hạn?
Lâm Cường cười gật đầu:
- Con nói như thế cũng không sai, đó đúng là trang mục mục tiêu dạng thuật, phàm là ai cũng có bừa hạn thân thể, cầm nhưng mà đại hạn vận nào là giả, nếu đúng là có sứ hạn vận đả sao nhiều dạng dải sang chứ? Bởi vì bừa kì hạn là chớ thể băng qua.
Lâm Dịch mở lớn mắt gớm ngạc nói:
- Nhân dạng thiệt sự tồn đọng tại đại thời hạn sao?
Lâm Cường gật đầu, nói:
- Nhân dạng giàu đại hạn, song mà muốn đạt đến sứ hạn chân chính thị nè là vô với khó khăn, vì thế cực thời hạn ngữ thân dạng cũng chớ nhiều vờ dối.
Lâm Dịch trừng mắt hỏi:
- Phụ thân, người biết bừa vận hạn thân dạng chỗ nào không?
Lâm Cường nghĩ suy đơn chút lắc đầu:
- Không biết, cha nội cũng không biết nhân thể cực kì hạn ở chỗ nào... nhưng mà giàu thể khẳng đinh, nhân dạng có bừa hạn. Hơn nữa, mặc kệ dẫu là sứ hạn vận lực cây thân thể, như lực kề thương cũng giàu hạn.
Lâm Dịch díu mày, câu nói của Lâm Cường nhường như giàu chút mâu thuẫn... nếu như chả biết bừa vận hạn của nhân thể, mà cố gắng nào là lại khẳng định thân thể nhiều đại vận hạn chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét